Chương 5: Mộng Cảnh
Tuy không tìm được phương pháp gia tốc thích hợp trong thư viện, nhưng Tô Vũ cũng không thấy thất vọng.
Nếu thật sự có phương pháp phổ biến dễ làm, các lão sư đã sớm đề cập tới.
Chẳng qua là hắn ôm một phần vạn hi vọng mà thôi, sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều, nếu đã như vậy thì chỉ có thể tiếp tục khổ tu《 Khai Nguyên quyết 》.
...
Giữa trưa ăn cơm ngay tại học phủ thì không thấy gì, chờ tới tối về nhà, nhìn căn phòng quạnh quẽ, Tô Vũ mới thấy chạnh lòng.
Cha hắn không ở đây, căn nhà trong nháy mắt vắng lạnh thê thảm.
Trước đây mỗi khi Tô Vũ đi học về, cha hắn đều đã làm xong đồ ăn chờ mình về ăn cơm, hiện tại vắng ngắt, Tô Vũ vẫn còn có chút chưa kịp thích ứng.
Không có tâm tình nấu cơm, Tô Vũ dựa vào ghế sa lon mở ti vi, mất tập trung tiếng được tiếng không lắng nghe.
"Gần đây, Đại Hạ phủ phát hiện hành tung của Vạn Tộc giáo, người dân Đại Hạ phủ trông thấy có kẻ hiềm nghi nên đã thông báo cho chính quyền kịp thời can thiệp."
"Tạp chủng!"
Tô Vũ nghe thấy tin tức mà MC đang nói liền nhịn không được chửi một tiếng.
Một đám tạp chủng!
Chiến tranh bùng nổ là lúc mà người dân Nhân tộc nên hợp lực đối phó với kẻ địch, thế nhưng lại có một số ít tên cặn bã ôm tư tâm, lựa chọn đầu nhập vào chủng tộc khác.
Vạn Tộc giáo cũng không phải là một giáo phái, mà là tên gọi của rất nhiều tên cặn bã gồm đủ các chủng tộc khác nhau tụ tập lại, thường xuyên gây ra hỗn loạn trong nội bộ Nhân tộc.
Tô Vũ từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ phụ thân, đối với mấy tên tạp chủng ấy thì cực kỳ chán ghét.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua TV, giờ phút này, có một vị nam tử mặt chữ quốc, thần thái không giận tự uy, thân mang chiến bào màu đỏ xuất hiện trên màn hình.
Sắc mặt ông ấy cực kỳ lạnh lùng, ngữ khí lạnh lẽo, quát: "Chém!"
"Phốc!"
Một khắc sau, trên màn hình TV hiện lên cảnh hơn trăm người quỳ dưới mặt đất, một đám vệ sĩ mặc áo giáp đứng phía sau, theo lệnh đồng loạt vung đao trảm kích, trong nháy mắt trên trăm cái đầu lập tức rơi xuống!
"Giáo chúng Vạn Tộc, bắt một tên, giết một tên!"
Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn thẳng về phía màn hình TV, như thể muốn nói cho người đối diện nghe: "Dám mò tới Đại Hạ phủ ta thì chỉ có con đường chết! Từ hôm nay, Long Võ vệ sẽ tăng cường tuần tra Đại Hạ phủ, tạp chủng Vạn Tộc giáo nếu không sợ chết thì đừng rời đi, để chúng ta bắt được thì xem xem các ngươi có mấy cái đầu chó để bị chém!"
Trên ghế sa lon, Tô Vũ bỗng nhiên kích động ngồi bật dậy!
Hạ Long Võ!
Phủ chủ Đại Hạ phủ!
Hắn kích động không phải vì sự kiện chặt đầu, chuyện này mọi người đều đã quen, trên TV vẫn thường xuyên xuất hiện một màn tương tự.
Nhân tộc mà bắt được bất kỳ kẻ nào của Vạn Tộc giáo thì đều đem đi chặt đầu, chính sách cực kỳ thiết huyết.
Công khai tử hình chính là vì muốn chấn nhiếp tất cả mọi người, khiến cho bọn họ từ bỏ suy nghĩ dám phản bội quốc gia đi.
Tô Vũ không để ý đến việc đó, hắn kích động là vì Hạ Long Võ.
Vị phủ chủ của Đại Hạ này cực kỳ bá đạo, cũng cực kỳ cường đại.
Hai mươi năm trước, ông ấy từng chấp chưởng Trấn Ma quân tại Chư Thiên chiến trường, cũng chính là binh đoàn của phụ thân, xem như là người lãnh đạo trực tiếp của cha hắn.
Những năm gần đây, mỗi lần thấy Hạ Long Võ xuất hiện, Tô Long đều vô cùng kích động, lôi kéo Tô Vũ, chỉ vào TV nói: "Đây là lão thủ trưởng của cha, năm đó ông ấy ở Chư Thiên chiến trường quét sạch tứ phương, sở hướng bễ nghễ, đại quân vạn tộc cũng bị ông ấy đánh tơi bời. . ."
Tô Vũ nghe nhiều thành quen, cũng học theo cha sùng bái vị cường giả anh dũng ấy.
"Không biết đến lúc nào mình mới có thể mạnh được như Hạ phủ chủ..." Tô Vũ âm thầm ao ước.
Mặc dù ai có thể làm phủ chủ thì cũng đều là cường giả một phương, nhưng trong mắt Tô Vũ, Hạ Long Võ chính là cường giả đỉnh cấp nhất trong số các phủ chủ, mấu chốt nhất là tuổi tác ông ấy cũng không quá lớn, chỉ mới hơn sáu mươi tuổi mà thôi.
Ví dụ như vị phủ chủ Đại Chu Chu Phá Thiên, đối phương chính là nhân vật đã sống từ năm An Nguyên tới nay, vậy đại biểu ngài ấy đã phải hơn ba trăm tuổi.
Hai mươi năm trước, Hạ Long Võ mới chỉ ngoài bốn mươi tuổi, thế mà ông ấy đã đủ sức chấp chưởng Trấn Ma quân, đây mới là điểm khiến Tô Vũ hâm mộ ông ấy nhất.
Thật mạnh!
Chấp chưởng Trấn Ma quân rốt cuộc cần thực lực tới cỡ nào?
Cái này Tô Vũ không biết, nhưng hắn biết chắc chắn phải là người rất lợi hại.
"Hạ Long Võ. . ."
"Long Võ Chiến Tranh học phủ!"
"Long Võ vệ!"
Tô Vũ liếm môi một cái, có chút miệng đắng lưỡi khô, dù sao cũng là người trẻ tuổi, ai mà không có ngọn lửa nhiệt huyết trong tim?
Đại Hạ phủ có nhiều cao đẳng Chiến Tranh học phủ, trong đó Đại Hạ Chiến Tranh học phủ truyền thừa hơn ba trăm năm, là Chiến Tranh học phủ cổ xưa nhất và cũng cường đại nhất ở Đại Hạ.
Nhưng mà bây giờ ở đất nước bọn họ còn có một Chiến Tranh học phủ đỉnh cấp khác.
Chính là Long Võ Chiến Tranh học phủ!
Hạ Long Võ dùng tên của chính mình để đặt tên cho ngôi trường mà ông lập ra từ 15 năm trước, ngắn ngủi chỉ trong thời gian 15 năm, trở thành một trong những học phủ cao cấp nhất của Đại Hạ.
Học viên tốt nghiệp xong, hơn phân nửa đều gia nhập binh đoàn mạnh nhất Đại Hạ: Long Võ vệ!
Nghe nói Nam Nguyên thành thành chủ, kỳ thật cũng xuất thân từ Long Võ vệ, bởi vậy có thể thấy được đoàn quân này cường đại ra sao.
Phụ thân Tô Long của hắn mặc dù từng là binh lính Trấn Ma quân, nhưng năm đó sau khi xuất ngũ, cũng muốn gia nhập Long Võ vệ, tiếp tục đuổi theo lão thủ trưởng, đáng tiếc. . . Long Võ vệ không thu nhận.
Bởi vì y vừa lớn tuổi, thực lực cũng tương đối yếu, thế nên đối phương không đồng ý nhận Tô Long.
Nam Nguyên thành bây giờ nghe nói cũng có một tiểu đội Long Võ vệ trấn thủ, không biết thực hư, tối thiểu Tô Vũ chưa thấy qua những người kia.
"Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Long Võ Chiến Tranh học phủ. . . Đại Hạ Chiến Tranh học phủ chủ yếu đào tạo tướng sĩ để cung cấp cho tiền tuyến, rất khó trở lại. Nhưng Long Võ vệ thì. . ."
Hai mắt Tô Vũ sáng lấp lánh.
Long Võ Chiến Tranh học phủ cũng đào tạo người đi ra tiền tuyến, đãi ngộ so với các Chiến Tranh học phủ khác không chênh lệch gì. Nhưng ngoài ra trường của bọn họ còn đào tạo Long Võ vệ, nhiệm vụ chủ yếu là trấn thủ bản thổ, nói một cách khác, phần lớn thời gian đều được lưu lại Đại Hạ phủ.
Đương nhiên, một khi bùng nổ đại chiến, binh đoàn tinh nhuệ của Long Võ vệ cũng sẽ đưa người gia nhập Chư Thiên chiến trường.
Nếu nói Trấn Ma quân là quân thường trực trên Chư Thiên chiến trường, vậy thì Long Võ vệ chính là đoàn quân dự bị của đất nước.
"Nếu muốn ghi danh vào Chiến Tranh học phủ, kỳ thật mình nên đăng ký tới Long Võ Chiến Tranh học phủ."
Tô Vũ khẽ lẩm bẩm, có điều thật ra Long Võ Chiến Tranh học phủ còn khó sát hạch hơn.
Bởi vì là Long Võ vệ là quân hậu bị, yêu cầu thực lực của thí sinh thậm chí so với Đại Hạ Chiến Tranh học phủ còn cao hơn một điểm.
Tô Vũ cười khổ, đúng là người si nói mộng mà.
Bình thường hắn muốn vào Chiến Tranh học phủ cũng đã đủ khó khăn, chớ nói chi là Long Võ bên này.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì!
"Vạn Tộc giáo lại dám tới địa bàn Đại Hạ, đúng là muốn chết!"
Tô Vũ cũng không có quá nhiều lo lắng, đã có Long Võ vệ xuất động, tạp chủng Vạn Tộc giáo chắc chắn không dám ló đầu.
Mà dù chúng dám xuất hiện, Tô Vũ cũng không sợ.
Bây giờ cơ hồ xem như toàn dân đều là lính, trong tiểu khu của hắn tuy không có cường giả Vạn Thạch cảnh, nhưng tu giả Thiên Quân cảnh lại có không ít.
Đối mặt với Thiên Quân cảnh, giáo đồ Vạn Tộc chỉ có con đường bị giết chết!
...
Xem TV xong, Tô Vũ liền tùy tiện úp một gói mì, ăn cho xong bữa rồi đánh răng rửa mặt một phen, hắn vào phòng tu luyện《 Khai Nguyên quyết 》mấy lượt, cuối cùng quyết định đi ngủ sớm.
Bởi vì thường thì sau khi bị ác mộng quấy nhiễu, hắn đều thao thức luôn tới sáng, khó có thể ngủ lại.
Bị ác mộng giày vò hơn mười năm, Tô Vũ ít nhiều cũng đã phát hiện một việc, đó là hắn luôn nằm mơ vào lúc rạng sáng, trước đó thì hắn vẫn may mắn có được giấc ngủ rất trọn vẹn. Nên đi ngủ càng sớm thì hắn càng có nhiều thời gian để ngủ hơn.
...
Đêm.
Một vùng tăm tối.
Trong mộng.
Một khung cảnh đã lặp đi lặp lại vô số lần một lần nữa hiện ra.
Một đầu quái vật to lớn lại đang hung ác bay theo đuổi giết Tô Vũ.
"Má nó!"
Tô Vũ ghét nhất là chủng tộc phi cầm, tốc độ bay của bọn chúng rất nhanh, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Gặp phải quái vật lục địa là đỡ nhất, có đôi khi hắn còn có cơ hội chạy thoát, tránh khỏi cảnh bị quái vật đuổi kịp rồi nhấm nuốt.
Nhưng mỗi khi hắn xui xẻo gặp quái vật phi cầm thì coi như xong, chưa bao giờ hắn thoát được, mỗi lần đều là bị bọn chúng gặm nuốt thành cặn bã, từ trong mộng thống khổ tỉnh lại.
Cho nên Tô Vũ ghét nhất là gia hỏa biết bay ấy!
Lần này cũng không ngoại lệ, phi cầm to lớn có tốc độ cực nhanh, những địa hình trong mộng kia đều không phải là trở ngại gây ảnh hưởng tới bọn chúng, khoảng cách truy đuổi giữa đôi bên càng ngày càng gần.
Tô Vũ một bên cấp tốc chạy, một bên quay đầu nhìn xem.
Hắn muốn xem kỹ hình dáng của nó để coi thử mình có biết giống loài này hay không.
"Ừm?"
Nhìn lướt qua, chủng tộc phi cầm có rất nhiều, Tô Vũ kỳ thật cũng chỉ mới biết hơn mười loại mà thôi, bất quá lần này. . . Hắn cảm thấy rất quen thuộc!
Hình dáng đối phương mặc dù hết sức hư ảo, nhưng có thể mơ hồ thấy được có một cái bướu thịt to lớn trên đầu con quái điểu đấy.
"Đây là. . . Thiết Dực điểu tộc!"
"Mẹ nó, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được một giống loài mà mình biết!"
Tô Vũ giờ phút này cũng thấy có chút xúc động nho nhỏ, hắn bỏ công học tới mười tám loại Vạn Tộc ngữ, nhưng không có nghĩa là hắn đã gặp được mười tám chủng tộc đó. Chẳng qua là Nam Nguyên trung đẳng học phủ có người biết một số loại ngôn ngữ đặc biệt, cho nên mới có người hỗ trợ hắn tự học.
Hắn chưa từng gặp qua Thiết Dực điểu tộc, nhưng hắn lại thông thạo ngôn ngữ của bọn chúng!
Ở Nam Nguyên học phủ cũng có không ít người biết ngôn ngữ của Thiết Dực, bởi vì ở trên Chư Thiên chiến trường, loại điểu tộc này thường bị mấy cường tộc lớn như Thần Ma ngự sử, xem như không quân mà chiến.
Tô Vũ vừa chạy vừa quay đầu quát: "Vì sao lại truy đuổi ta?" (Nhân vật đang giao tiếp bằng ngôn ngữ Thiết Dực)
Con quái điểu to lớn không buồn trả lời, giống như căn bản không hề nghe thấy, cứ tiếp tục xông thẳng về phía hắn.
"Chúng ta là bằng hữu!" Tô Vũ hét lên.
Vẫn không có bất luận động thái nào.
Tô Vũ thầm mắng, mắt thấy quái điểu to lớn đã lộ ra móng vuốt lao xuống, hắn biết mình lại sắp “chết” nữa rồi.
Xem ra Thiết Dực điểu trong mộng ảo không có bất kỳ trí tuệ nào.
"Răng rắc!"
Quả nhiên, cơn đau kịch liệt quen thuộc truyền đến, cái đầu nho nhỏ của Tô Vũ trực tiếp bị vồ nát, ảo ảnh trong mộng cũng dần dần tiêu tán.
Tô Vũ biết mình sắp tỉnh lại!
Bị đau đến tỉnh giấc!
Nhưng mà đúng lúc ấy, Thiết Dực điểu sau khi bẻ vụn đầu Tô Vũ, trong nháy mắt bỗng nhiên bén nhọn rú lên một tiếng.
"Máu!"
Tô Vũ hơi ngẩn ra, sau một khắc, Tô Vũ đột nhiên tỉnh lại, mồ hôi vã ra đầy đầu.
Hắn nghe được rồi.
Một khắc khi Thiết Dực điểu giết mình, nó đã tỏ ra hết sức phẫn nộ, bởi vì dường như nó không đạt được thứ mà nó mong muốn.
"Máu!"
"Nó giết mình là vì máu, vì huyết dịch!"
Đó là ngôn ngữ của Thiết Dực điểu tộc, cho nên Tô Vũ nghe hiểu.
Trước kia hắn cũng từng thấy tình huống tương tự, cảm giác giận dữ khi có con quái vật nào đó tấn công hắn, có điều khi đấy hắn nghe không hiểu, bởi vì những con quái vật kia không thuộc phạm vi mà hắn quen biết.
Lần này thì hắn đã hiểu!
"Máu!"
"Đối phương muốn máu của mình, rốt cuộc là có ý tứ gì?"
"Máu của mình có gì đặc biệt sao? Nhưng có đôi khi mình cũng bị thụ thương rồi đổ máu, đâu có phản ứng nào kỳ lạ, đến cùng là có chuyện gì??"
"Nó cần máu, nhưng vừa rồi trong mộng khi nó giết mình thì lại tức giận, lẽ nào máu của mình có vấn đề, hay là nói… nhất định phải có cùng huyết dịch chung chủng tộc với quái điểu mới được?"
"Thiết Dực điểu huyết dịch?"
"Nếu như mình có Thiết Dực điểu huyết dịch, vậy thì sẽ phát sinh chuyện gì?"
"Mộng dù sao cũng là mộng, cho dù mình sở hữu được Thiết Dực điểu huyết dịch thì chẳng lẽ còn có thể đưa vào trong mộng hay sao?"
Tô Vũ mạnh tay xoa xoa huyệt thái dương, đầy tay đều là mồ hôi.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mình đã có chút rõ ràng hơn về cơn ác mộng của mình.
Quả nhiên không uổng công học Vạn Tộc ngữ, dù cho hôm nay chỉ nghe được có mỗi một từ, nhưng như vậy cũng đáng giá.
"Không được, mình phải thử một chút, bất kể như thế nào đều muốn thử một chút, nếu như mình có Thiết Dực điểu huyết dịch thì sẽ sinh ra biến hóa gì? Nhưng mà cơn ác mộng ngày hôm nay đã qua, ngày mai chỉ sợ kẻ truy sát mình đã không còn là Thiết Dực điểu, thế thì dùng Thiết Dực điểu huyết dịch sẽ có hữu dụng sao?"
"Mặc kệ!"
Tô Vũ đột ngột ngồi dậy, hắn đã quyết định rồi, nhất định phải thử một lần.
Bị quái vật truy sát nhiều năm như thế, hắn đã sớm mệt mỏi không tưởng, nếu có cơ hội có thể giải quyết được việc này, thế thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Trời sáng mình sẽ đi Hạ thị thương hội nhìn một chút, bên kia có bán đủ thứ, khả năng cao là sẽ có Thiết Dực điểu huyết dịch, dù sao Thiết Dực điểu vẫn thường xuất hiện trên Chư Thiên chiến trường, hẳn là mình có thể mua được!"
Hạ quyết tâm xong, Tô Vũ cũng không còn lòng dạ nào ngủ tiếp nữa, hắn chỉ mong chờ mặt trời nhanh lên để hắn còn đi mua thứ mình cần.
Dù cho đó chỉ là một tia hi vọng thì hắn vẫn muốn thử. Hắn thật sự đã chịu quá đủ cuộc sống bị giày vò hằng đêm như vậy rồi.